Welcome to Huỳnh's blog

Bước sang tuổi 23..Nhìn lại

Theo nhưtương truyn t Mom thì 5h sáng hôm nay lúc chuông nhà th reo 22 năm trước có nhóc ra đi khóc oe oe (✿◠‿◠).
... Cũng nghe Mom k hi đó nhóc này đp gái (hay trai gì đó) nht xóm..có málúm hn hoi hê hê cơ mà ko rõ sao ln lên li mt tiêu! (̃.o) Sau đó thì...(✿◠‿◠) (khoe trá hình thế thôi h h)
Khoan k chuyn ngày xưa, nói v hin ti thì cũng mài qun được 17 năm ri.. năm cui ca đi sinh viên (cũng ko chc là cui chưa na vn đang mit mài kinh s ˘˛˘ ) thy có v cũng ln khiếp ri mà vn còn tru tre phết! không biết qua tui 23 có khôn hơn tí nào không  ❤‿❤
Nhìn li quá kh..
Nh ba hc lp 2C đu tiên khi vào Daklak là th 2 ngày...tháng...năm 1999. Làm quen đám bn mi trong lp (mà sau này thành đám đi bá đo) mi ti ging quê đc quá nói n ai hiu :)) Bn mi cô mi..mi th êm đm bước vào cuc sng tôi..  
Hi y nhà cũng nghèo (gi cũng ch đ ăn thôi (✿◠‿◠), bu bn vi cây đèn du bao năm  tháng, nhà có duy nht mt chiếc xe đp cót két... Lp 3 tôi đã biết nu cơm, hái rau, ct chui, nu cám cho heo, nhà trông em, ra chén, git đ, làm nhng vic vt linh tinh cho b m đi làm..ry xa đường xá khó đi vt v nng mưa ly li.. Rnh ri tôi thích đi lang thang lên nhà my thng bn chơi, mượn truyn đc, hay vào ry chúng nó kiếm th gì đó..có th ăn hay nghch được (◕‿◕✿).. Tôi có tui thơ.. Nhng đêm trăng sáng bên đng la hay vt vo đâu đó cũng my đa cnh nhà..có mt điu là ko có khong cách gia nhng đa tr.. tau mi tao mày c :) được cái vui! Tui thơ d di đui bt dưới trăng, năm mười, đng ct..ri ngô khoai sn nướng - chiến li phm ca nhng chiến dch đc bit ◠‿◠.. có nhng đêm ra đng....đt r b dí k cũng vui :)) Trưa hè nng nóng li tp kích ra h tm, thi nhau tr trâu, đui bt dưới nước, cht chui làm bè, ln tìm đá..vân vân và mây mây.... Thnh thong chúng tôi li đi bn hay bt chim v nuôi.. nhng cây đa hay c th to tướng gn nhà gn ry hu như tôi đã trèo.. Ri, s, chào mào, chóc och, bìm bp, cu, Cưỡng.. nuôi đ c.. (c gà đá na ^_^ ) Rt bình yên.. Tôi cũng thích câu cá, cũng là mt cách luyn thêm cho mình tính kiên trì trong cuc sng.. cũng như vic chn cn, buc lưỡi câu cn chút khéo léo, t m.. 
Lớn lên thêm một chút..

tobe continute....





  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Có đôi khi...


Có đôi khi..
...đứng lặng yên giữa dòng người qua lại ... Tự dưng, chân muốn bước đi mà lòng thì lại muốn đứng yên thôi ...
Có đôi khi...
... ngồi nghe 1 bài hát sao thấy giống như họ đang nói về mình ... sao lại dở dang , sao lại cay đắng quá ...
Có đôi khi...
... thèm cảm giác bình yên… yên lặng trong lòng mình… nhưng không phải người ta muốn gì cũng đạt được ...
Có đôi khi...
... muốn nhìn vào sự thật… nhưng lai sợ sự thật đó làm mình đau đớn ...
Có đôi khi...
... nhớ tha thiết một người… rồi đau lòng vì biết chắc người đó không nhớ mình ...
Có lời hứa...
...của người khác mà mình rất nhớ… nhưng biết chắc người ta sẽ không bao giờ thực hiện…
Có những lúc...
... muốn khóc những giọt nước mắt hạnh phúc … nhưng nước mắt toàn chất chứa khổ đau ...
Có đôi khi...
... muốn quên đi 1 người ... nhưng hok thể quên được ...
Có đôi khi...
... giật mình nhìn lại ... hok còn ai ở bên ...
Có đôi khi... ... nhưng ...
Sự thực là ......cuộc sống vẫn vậy .....
Sự thực là ...... cuộc sống vẫn thế .....
Sự thực là ...... tôi vẫn đau .....
Sự thực là ...... tôi vẫn buồn .....
Sự thực là ...... tôi vẫn khóc .....
Sự thực là ...... " những đêm chờ ngày mới ..." .....
Sự thực là ...... " những cơn đau vẫn ùa đến ..." .....
Sự thực là ...... vẫn mãi là sự thực .....
Lại 1 ngày chủ nhật bước wa...vẫn là 1 ngày mưa dầm và 1 con người la cà dưới mưa wen thuộc...muốn đưa tay hứng lấy những giọt mưa nhưng lại sợ cảm giác se lạnh ở lòng bàn tay... thế là lại thôi..
Mưa vẫn cứ rơi, từng ngày từng ngày như vậy mà không cần biết đến cảm nhận của người ta khi nhìn mưa rơi xuống... những nỗi buồn và những giọt nước mắt cứ chập chờn và bất chợt vỡ òa khi mưa nhỏ giọt...ngồi lặng người trách mưa sao rơi hoài thế...tại mưa mà buồn...tại mưa mà khóc....tại mưa cả thôi...
Vậy đến khi những ngày mưa ko còn tiếp diễn nữa...biết kiếm mưa ở đâu để đổ thừa cho những lần nước mắt rớt đây?Vậy nên...
Sẽ từ giã những ngày mưa buốt giátừ giã những giọt nước mắt rơi 1 cách vô thức
Tập cách mỉm cười với những nỗi buồn
để tự kéo bản thân mình đứng dậy những khi yếu đuối
Quay trở lại với nụ cười thường trựơc vì bản thân còn làm chỗ dựa cho mọi người...Chưa bao giờ muốn ở 1 mình đến như vậy-
-
-
ko trả lời
-
tôi mệt
-
* * *







  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS